--------> Sưu Tầm và Chia Sẻ Mọi Thứ

--------> Sưu Tầm và Chia Sẻ Mọi Thứ

Bài viết hay (473)

Trí nhớ của Việt Kiều

image
Bây giờ, sau nhiều năm định cư, tình hình tài chánh đã cho phép người ta đi du lịch, hay trở về Việt Nam thăm quê hương, quên hẳn thời gian trước đây, còn gian nan khi mới mất nước, tháng tư năm 1975.
image
Bây giờ, người ta không muốn nhớ tới thời gian còn ở trong trại tỵ nạn, áo thung, quần xà lỏn, sắp hàng nhận từng thùng mì, hay một vài nhu yếu phẩm mà các cơ quan của Cao Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc phân phối cho các thuyền nhân ở Mã Lai hay Thái Lan, Hồng Kông.

Bây giờ, với thông hành của Mỹ, PhápCanada, người ta thấy mình sang trọng hẳn lên. Những điều nhận xét trên đây không đúng với toàn thể những người tỵ nạn, đã một thời là những thuyền nhân, hay nếu may mắn hơn, được ra nước ngoài ngay khi mất nước năm 1975. Tuy nhiên, nhận xét trên không phải là sai đối với một số rất đông.


Thực ra, nếu không nằm trong số này, thì người ta đã không đặt chân trở lại Việt Nam để ăn chơi hay làm ăn, chứ không phải vì thăm nom cha mẹ già nua.

image
Trí nhớ, theo các nhà khoa học, cần có một giai đoạn tiếp nhận, tồn trữ, và sau cùng, nhớ lại.
Não bộ cũng chia ra từng vùng, có vùng cho trí nhớ ngắn hạn, cũng có vùng cho trí nhớ dài hạn.
Lại còn trí nhớ lien quan đến văn hóa, trí thông minh, nguồn gốc.
Nhưng cũng có loại trí nhớ dành cho những biến cố đặc biệt trong đời mỗi con người.
Nếu là những điều không tốt đẹp, thì trí nhớ này rất phù du.
Tôi xin đơn cử một trường hợp mới đây, BBT một Kỷ Yếu của một nhóm cựu học sinh một trường tăm tiếng ở Việt Nam nhận được một bài viết của một thành viên viết về thế hệ những người Việt Nam phải bỏ nước ra đi. Hai cuộc chiến tranh, hai lần di cư.

image
Người viết chỉ muốn nhắc lại than phận của những người mất nước vì họa CS , tại sao có sự hiện diện của họ tản mát trên khắp các nơi trên thế giới, với mục đích cho cháu con sau này nếu có dịp đọc Kỷ Yếu của mình và các bạn hiểu được nỗi gian nan của thế hệ cha ông.
Bài viết đã bị một thành viên trong BBT phản đối kịch liệt, cấm đoán :
Muốn cho con cháu hiểu nguồn gốc tỵ nạn của mình, thì về nhà viết gia phả đi.
Thì ra, viết kỷ yếu, mà viết về than phận mất nước của mình, cũng không được hoan nghênh , Có lẽ làm bạn bè mất hứng. Người ta chỉ thích các kỷ niệm đẹp, những cái vui, những no đủ rượu bia, những hình ảnh du lịch mũ áo xênh sang, thăm Tầu, viếng Nga, hay ít ra thì cũng Vịnh Hạ Long...

Bài viết này không chủ ý công kích một ai hết, mà chỉ để nói lên một sự kiện, là hiện nay tại hải ngoại, gió đã xoay chiều. Người ta sợ nói chuyện chính trị, người ta sợ chào cờ, người ta không thích nói tới tranh đấu, dù là tranh đấu cho những gì mà họ đã được hưởng, trong khi người ở trong nước không có được.

Hải ngoại đã e dè như vật, trách chi người trong nước !!

image

Tổ Quốc lâm nguy, Chúng ta còn mê muội đến bao giờ ?
image
T khi ta có Bác H
Nhân dân chng được ăn no ngày nào

Một người bạn cũ viết cho tôi: “Tại sao anh chống Cộng một cách quá khích đến thế? Trước hiểm họa mất nước về tay Trung Công, tôi nghĩ mọi người ViệtNam đều phải gác thù riêng, để đoàn kết chống ngoại xâm”.
Tôi nghĩ người bạn của tôi muốn khuyên tôi không nên chống phá, làm suy yếu, mà trái lại phải  hòa hợp, hòa giải với đảng, chính phủ đang cầm quyền tại Việt Nam, để tạo sức mạnh đoàn kết dân tộc,  chống lại bọn xâm lược Bắc Kinh.
Tôi xin cám ơn lời khuyên của bạn, nhưng xin trả lời một cách chân thành rằng: nếu bạn tin rằng cái đảng ấy, cái chính phủ ấy còn nghĩ tới Việt Nam, thì bạn có thể có lý. Ngày xưa, đức Trần Hưng Đạo đã bỏ thù nhà để trả nợ nước, việc đó sử sách còn ghi.
Tuy nhiên, có những lý do để chúng ta không thể nào ngưng việc chống đối . Những lý do đó là:
image

1) Trước 1975, Phạm Văn Đồng đã ký công hàm bán nước cắt biển dâng cho Trung Cộng..
2) Sau khi nắm chính quyền, các nhà cầm quyền Việt Nam dưới sự chỉ đạo của đảng Công Sản đã ký các hiệp ước về biên giới cắt đất cho ngoại bang.
3) Người Trung Hoa được phép nhập nội đi từ Bắc vào Nam không cần xin phép, lập gia đình, lấy vợ, lấy chồng, đẻ con không bị chi phối bởi một đạo luật nào về Di Trú.
4) Các công ty trung Cộng được quyền khai thác các tài nguyên nằm trong lòng đất nướcViệt Nam.
5) Các người dân Việt Nam muốn phản đối chính sách xâm lược của Bắc Kinh, đòi lại Hoàng Sa và Trường Sa cho Việt Nam thì bị giam cần, hành hạ, kỳ thị, tuy họ chẳng phạm một tội ác nào.
image

Ngần ấy việc đủ khiến một người thông minh bình thường cũng nhận ra rằng: Đảng CS và nhà nước Việt Nam đã bị Bắc Kinh mua rồi. Đảng CSVN đã phạm phải một sai lầm là dưa vào sức mạnh của Bắc Kinh để chiến thắng. Nay họ không sao có thể thoát được sự chi phối của đảng CS Trung Hoa. Một câu hỏi nữa được đặt ra là trong số những đảng viên cao cấp của đảng CS Việt Nam, có bao nhiêu người làm việc cho đảng CS Trung Hoa, có bao nhiêu người là người gốc Trung Hoa hay là người Trung Hoa thuần túy, vì một người Trung Hoa, học và nói tiếng Việt thành thạo (Việc này đâu có khó gì), thì không ai có thể phân biệt ai là người Việt, ai là người Tầu.
Vậy thì chúng ta không thể mãi mãi mê muội để nghĩ đến sự hòa hợp, hòa giải với bọn người đó.

image
Hỡi những ai còn cho rằng mình là con rồng, cháu tiên, còn coi mình là người Việt Nam, chúng ta chỉ còn một con đường để cứu nước, là tiêu diệt cái “Đảng và Nhà Nuớc” đó đi.
Vấn đề không phải là chống Cộng, là quá khích.
Vấn đề là phải cứu Nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam.
Không còn con đường nào khác, chúng ta đang ở giờ thứ 25.
image

Hỡi các người Việt Nam, ở trong nước, ở ngoài nước, ở trong đảng Cộng Sản, hay ở ngoài đảng Cộng Sản ( Vì ở trong đảng CS, cũng còn có những cá nhân chưa bán mình cho quỷ) trong ngành Công An, trong quân đội, trí thức hay thường dân, nông dân, công nhân, xin mọi người nhớ kỹ một điều : Tổ Quốc đang lâm nguy, chúng ta còn mê muội đến bao giờ ?
image
"When you cannot defend freedom through peaceful means, you have to use arms to fight..." Marek Edelman
image
Don’t listen to the communists, but take a good look at what they have done.

Trần Mộng Lâm

Trái Núi Đẻ Con Chuột

Chiều ngày 8-5-1963, đồng bào Phật tử kéo đến đài phát thanh Huế mỗi lúc một đông để đòi hỏi đài phải cho phát thanh cuốn băng về ngày Phật đản tại chùa Từ Đàm. Việc đòi hỏi gặp trở ngại vì chương trình phát thanh đã được scheduled từ trước. Các chuyên viên đã về nhà gần hết nên không có người phụ trách để điều chỉnh. Cuộc thương thảo xẩy ra giữa TT Thích Trí Quang và một số tăng sĩ khác đại diện phía Phật giáo, với ông Ngô Ganh, giám đốc đài, thiếu tá Đặng Sĩ, phó thị trưởng nội an, ông Đặng Phong, cảnh sát trưởng Thừa Thiên thay mặt phía chính quyền. Cuộc thương thảo đang đi gần đến thỏa thuận chung thì bất thình lình ở bên ngoài đài phát thanh phát ra hai tiếng nổ thật lớn làm mọi người kinh hoàng. Kết quả là có 7 chết vừa người lớn vừa trẻ con.
Tin tức được loan truyền đi mau khác thường. Hệ thóng truyền thông dòng chính của Hoa Kỳ lập tức nhẩy vô vẽ rắn thêm chân cho sự kiện thêm rùng rợn và hấp dẫn. Không cần biết tiếng nổ là thứ quân cụ gì và do ai gây ra, nhưng Phật giáo Ấn Quang đổ mọi tội lỗi lên đầu người lãnh đạo chế độ : TT Ngô Đình Diệm. Hoa Thịnh Đốn đã đạt được nhiều hơn điều họ mong muốn. Họ đã có lý do chính đáng để phát động chiến dịch tiêu diệt chế độ Đệ I Cộng Hòa : Chính quyền đàn áp Phật Giáo. Chiêu bài nêu ra được xác nhận là đúng với những xác chết có thể kiểm chứng được. Cả thế giới lúc đó bị Mỹ đánh lừa đến nỗi làm Tòa Thánh La Mã nghi ngờ, và giới trí thức Âu Châu tin là thật.
Tuy nhiên chính quyền các nước trên thế giới có tin hay không thì lại là chuyện khác. Có thể nói được rằng đại đa số các chính phủ các nước trên thế giới đều không tin chính quyền của TT Ngô Đình Diệm gây ra thảm kịch đó, bởi vì còn có Báo Cáo của Phái Đoàn Điều Tra Liên Hiệp Quốc nữa. Báo cáo xác nhận rằng không có bằng chứng cụ thể chứng minh chính quyền của TT Diệm chủ trương đàn áp các Phật Giáo đồ. Nhưng bản Báo Cáo bị chính quyền Mỹ ngăn chặn không cho phổ biến. Các nước không muốn tố cáo chuyện người Mỹ lấp liếm tội ác là vì cái tâm lý chung xưa nay: Hồn ai nấy giữ. Đèn nhà ai nấy rạng. Chuyện người khác chẳng nên xen vô làm chi cho mệt. Việc chính quyền Mỹ ngăn chận không cho phổ biến bản Báo Cáo của Phái Đoàn Điều Tra LHQ xác nhận câu mà người VN ta thường nói là: Lậy ông tôi ở bụi này. Nếu Mỹ không dàn dựng ra biến cố, hay ít ra không đứng sau biến cố thì tại sao họ lại phải sợ cái hành động tội lỗi kia bị phanh phui?
Đã một thời các chính quyền Mỹ ít khi dám làm bậy một cách quá lộ liễu. Nhưng cái thói « quen mui thấy mùi ăn mãi » vẫn không sao bỏ được. Vụ Wikileaks đang xẩy ra nóng hổi đây khó lòng không phải là do bàn tay Mỹ tạo ra? Bình luận của nhiều chính khách cầm đầu các chính phủ mà tin tức leaked có liên quan tới họ cho thấy điều đó. Cựu Thủ Tướng Úc, ông Kevin Rudd nói thẳng : «Bản thân ông Assange không chịu trách nhiệm cho việc công bố không chính thức 250.000 bức điện của mạng lưới thông tin ngoại giao Hoa Kỳ. Người Mỹ chịu trách nhiệm về chuyện đó.” Đương kim Thủ Tướng Nga, ông Vladimir Putin tế nhị hơn một chút trước bản tin leaked tố cáo chính phủ Nga là một nhà nước mafia: “Nói thật với quí vị, chúng tôi không ngờ đến thái độ cao ngạo như vậy, và với lối hành xử thiếu lịch sự đến thế.” Với tất cả mọi người, không ai có bằng chứng nào để kết luận rằng sự kiện Wikileak thực sự là trò bịp bợm của Hoa Kỳ. Cho nên người viết đành phải thử đưa ra một vài luận cứ để đi tìm sự thật xem sao.
Có 3 yếu tố có thể dựa vào để phán đoán vấn đề là: thứ nhất, phản ứng của nước Mỹ trong vụ Wikileaks, thứ hai, hành động tự thú của ông Julian Assange, chủ nhân trang mạng Wikileaks, và thứ ba, những sự kiện nghịch lý chung quanh vấn đề.
1. Wikileaks và Phản Ứng của Mỹ - Việc ông Assange bí mật moi được và phổ biến một số tin tức mật khổng lồ của chính phủ Hoa Kỳ phải nên coi là là một sự kiện lớn và quan trọng. Việc này dính líu đến chính phủ Hoa Kỳ và liên hệ đến nhiều quốc gia bạn cũng như thù của nước Mỹ. Đặc biệt việc xẩy ra có thể nói nó chứng tỏ sự bất lực của các cơ quan an ninh tình báo Mỹ. Sự việc mang tầm mức quan trọng như thế, nhưng người ta lại được chứng kiến thái độ có thể coi là bất cần của chính phủ Mỹ. Bà Clinton chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Các chính khách Mỹ phản ứng rất cool. Giới truyền thông dòng chính Hoa Kỹ giữ thái độ hờ hững làm như họ là những nhà báo lương thiện nhất trên trần gian này. Thật là khó hiểu. Sự thể này hoàn toàn trái với xưa nay thường tình trong chính trường Hoa Kỳ mỗi khi có một biến cố lớn liên hệ đến đường lối, chính sách của nước Mỹ.
Hiện tượng này giải thích như thế nào? Muốn hiểu, chúng ta nên trở về với sự kiện vụ nổ tại đài phát thanh Huế ngày 8-5-1963 mà chúng tôi đề cập đến ở trên để đối chiếu mà suy nghiệm. Khi chính quyền Mỹ muốn chứng tỏ mình là một con người cao thượng, đầy lòng nghĩa hiệp, muốn giúp nhân dân VN trừ gian, diệt bạo thì họ đã huy động mọi phương tiện, sử dụng mọi đòn phép để chứng minh chính quyền VNCH là một cái gì đó hoàn toàn xấu xa cần phải bị loại trừ. Họ đã thành công, nhưng sự thành công chỉ là nhất thời. Ngày nay, trước việc lật đổ Chính Quyền VNCH để trao miền Nam cho CS phương Bắc, chính quyền Mỹ đã hiện hình là một con điếm thúi lưu manh và bịp bợm.
Con điếm lúc này còn muốn dở trò bịp bợm nữa thì tất nhiên là chuyện khó. Nhưng nó cũng khôn ngoan, biết thay đổi sách lược hành động. Nó phải uốn lưỡi kể lể rằng mình cũng muốn chính chuyên lắm, làm đĩ chỉ là vì hoàn cảnh. Muốn mọi người tin như thế thì nó phải ra công chứng minh rằng các khách làng chơi cũng toàn là những tên đầu trộm đuôi cướp, dân đá cá lăn dưa cả chứ chẳng tử tế gì hơn nó. Như thế, không nhiều thì ít người ta cũng tin tưởng phần nào những điều nó nói ra. Nhiều tin tức leak ra chứng tỏ ý đồ đánh lận con đen để cho dư luận thấy rằng cả thế giới này cá mè một lức cả. Con số khổng lồ tin leak chỉ là mánh khóe bắt người hiếu kỳ phải đi đãi cát tìm vàng thôi. Dư luận càng mất công đãi cát thì những hạt vàng tìm được càng trở nên quí giá. Một vài sự kiện đặc biệt trong số hàng trăm ngàn tin tức tầm thường là mục tiêu nhắm tới.
2. Ông Julian Assange tự thú - Một con người có thể moi được hàng mấy trăm ngàn tin tức mật của chính phủ Hoa Kỳ dứt khoát không phải là người tầm thường. Kẻ đó là một con người cực kỳ thông minh. Nhưng điều đáng thắc mắc là người thông minh như thế mà tại sao ông ta không hiểu rằng hành động của mình là một hành động phạm pháp. Ông có thể trở thành kẻ thù của nhiều chính phủ và của biết bao nhiêu người. Ông không dự trù sẽ phải đối đầu với kẻ thù thì là một chuyện lạ. Việc mới vừa vỡ lở thì ông Julian Assange đã tự động đến nạp mình cho cảnh sát Anh là chuyện đáng ngạc nhiên. Nhiều người cho rằng chính phủ Mỹ muốn nhờ cảnh sát Anh bảo vệ an ninh cho ông Assange. Có lý lắm. Nếu để cho bọn khủng bố thủ tiêu Assenge rồi đổ tội cho Mỹ thì chính phủ Mỹ khó lòng mà thanh minh thanh nga gì được.
Biện pháp được coi là ổn thỏa mà ông Julian Assange có thể tạm thời tránh sa lưới cảnh sát quốc tế là ông nên đến tạm trú tại một nước nào đó không có con mắt của Interpol (International Police Organization). Trong số gần 200 quốc gia hiện nay chỉ có lại khoảng 5 hay 6 nước không tham gia tổ chức quốc tế này, chẳng hạn như Đài Loan, đảo quốc Vanuatu, Solomon Islands v.v. Chính việc vội vã tự thú của ông Assange đã trở thành một nghi vấn về bàn tay chủ mưu trong vụ Wikileaks. Bàn tay này cần bảo vệ ông Assange để bảo vệ cho chính nó. Thành ra ông cựu Thủ Tướng Úc Kevin Rudd nói không phải không có lý: Người Mỹ chịu trách nhiệm về chuyện đó.
3. Nghịch lý trong vấn đề - Hầu như chẳng có ai tin rằng cái kho lưu trữ những bí mật của nước Mỹ lại để cho trộm đạo ra vô dễ dàng như thế. Công trình đạo chích này như người ta thấy chỉ có một mình ông Julian Assange làm. Người ta biết rằng, những bí mật của nước Mỹ được lưu trữ theo khái niệm chia ngăn và lấy ra khi cần (compartmentalize and need to know). Muốn vô kho lưu trữ phải biết Password. Mỗi ngăn (compartment) cũng có password riêng. Lấy được tài liệu (file) phải biết code để mở. Mỗi file có code riêng của nó. Ông Assange có là thánh và tìm tòi cả đời cũng không sao thuổng trên 250.000 tài liệu rồi còn phải mở ra (decode) mà đọc. Đó là điều khó tin thứ nhất.
Không mấy người biết hoặc lưu tâm đến một cơ quan nghiên cứu của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ thiết lập tại một tiền đồn hẻo lánh ở Alaska, được gọi là Kế Hoạch Nghiên Cứu Cực Quang Năng Động Tần Số Cao (High-Frequency Active Auroral Research Project = HAARP). Không ai có thể trả lời được cơ quan này làm ra những sản phẩm gì, mà chỉ biết đại khái là HAARP nghiên cứu cách thức thay đổi khí hậu, hủy hoại hệ thống sinh thái, làm tê liệt hệ thống thông tin điện tử, và thay đổi tính khí và tình trạng tâm thần con người.
Chưa biết kết quả nghiên cứu ra sao, nhưng ngay từ đầu năm 1960, cơ quan CIA đã báo cáo là chính phủ đã có khả năng vận dụng thời tiết cho những mục tiêu quân sự. Thay đổi được thời tiết, kết quả còn lớn hơn cả cho nổ quả bom nguyên tử. Năm 1962, một trong số các nhà phát minh thiên tài của Hoa Kỳ là TS Patric Flanagan tiên đoán rằng cách chữa bệnh bằng phương pháp điện tử sẽ thay thế cho thuốc men. Quả thực ngày nay chuyện đó đã xẩy ra trong một vài lãnh vực y khoa trị liệu. TS Flanagan cũng còn nhấn mạnh rằng chương trình nghiên cứu của HAARP sẽ không những chỉ sưởi ấm tầng tích điện (ionosphere) trên không địa cầu, mà còn là dụng cụ tẩy não (brainwashing) con người không thể tưởng tượng được.
Sở dĩ phải dài dòng như vậy là vì chúng tôi muốn nêu lên sự nghịch lý trong vấn đề Wikileaks, và đây là nghịch lý thứ hai. Với khả năng về ngành Điện Tử (Electronics) như thế mà chính phủ Hoa Kỳ không bảo vệ nổi những gì cần bảo vệ thì đúng là chuyện khôi hài. Một cá nhân đơn thương độc mã còn phá hỏng màng lưới an ninh điện tử của Hoa Kỳ được, thì với một kẻ thù có sức mạnh kỹ thuật cao như Nga, Tầu thì phải nói sao đây. Đó không phải là chuyện vô cùng khó tin hay sao? Trước khi khám phá ra bí mật, người ta đã phải có biện pháp bảo vệ bí mật đó rồi. Làm chuồng rồi mới mua bò, chứ chẳng ai mua bò về rồi mới đóng chuồng.
Số lượng khổng lồ tin tức bị leaked ra cũng là một yếu tố làm nghi ngờ về chính kẻ chủ mưu vụ Wikileaks. Người viết tin rằng không một cá nhân hay đoàn thể nào có khả năng đọc hết hàng núi văn kiện như thế, trừ ra một vài chính phủ có liên quan. Nếu một số nhỏ các tin tức bị leaked được phổ biến trên các cơ quan truyền thông là những sự việc quan trong hàng đầu, thì quả thật thế giới lại đang được ăn một quả lừa vĩ đại, bởi vì đó chẳng có gì là quan trọng cả. Có thể nói tới 99% là những loại tin tức thuộc loại « tin chó cán xe ». Đó là những tin túc không được phổ biến thôi, chứ không phải là tin mật. Chúng ta nên nhớ hồi còn chiến tranh VN, cả quân đội Mỹ cũng như QLVNCH cùng có một policy như nhau đối với giới truyền thông là trên nguyên tắc, không cấm các phóng viên đi theo các đơn vị hành quân để lấy tin hay làm phóng sự.
Ngày nay tại các chiến trường Irak và Afganistan thì khác. Policy này không được áp dụng nữa. Trong cuộc chiến VN, rất nhiều nhà báo vô lương tâm đã cố tình bi thảm hóa chiến tranh một cách quá đáng, và còn có ý đồ thiên lệch có lợi cho CS. Hình ảnh Nick Út chụp Phan Thị Kim Phúc và Eddie Adams chụp tên VC Nguyễn Văn Lém bị tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn trên đường phố Saigon, hoặc đài BBC loan tin ngụy quân Bắc Việt đã chiếm được Nha Trang trong khi chúng chưa tới Ninh Hòa là những kinh nghiệm chua xót của giới quân sự về báo chí. Để trừ đi những hình ảnh tai hại và tin tức gây bất lợi, ngày nay quân đội Hoa Kỳ không cho phép phóng viên đi theo các cuộc hành quân. Vì thế, các dữ kiện ngoài mặt trận đều do các phóng viên « Press and Information Officers » thu giữ và gởi về Bộ Quốc Phòng, nên mới có tình trạng hàng núi thông tin như thế. Loại tin này là loại tin để đọc cho biết chứ không phải là tin mật.
Ngoài ra một số thông tin khác như tin Trung Cộng có ý định thống nhất Nam Bắc Hàn dưới sự lãnh đạo của Seoul, hoặc như tin quốc vương Abdulla của Arabia Saudi yêu cầu Mỹ chặt đầu rắn Iran v.v. phần lớn chỉ là những thứ tin phản tình báo, mang tính thăm dò hoặc gây nhiễu tình hình. Loại tin này cứ cho là tin mật đi, nhưng so với loại tin “đọc để biết” thì thật là quá ít ỏi.
Chỉ có một tin mật thật sự là việc bà ngoại trưởng Clinton yêu cầu các nhân viên của bà tại Liên Hiệp Quốc phải thu thập đầy đủ information về các nhà ngoại giao của các nước tại cơ quan này. Vấn đề này thật sự quan trọng, nó có thể làm sứt mẻ mối bang giao giữa Hoa Kỳ và các nước. Nhưng thật ra vấn đề này đã là chuyện thường tình rồi. Các nhà ngoại giao quốc tế tại LHQ xưa nay không ai không cảnh giác điều đó, đến nỗi nhiều khi họ phải gặp nhau ngoài đường ngoài phố để bàn chuyện quốc sự với nhau. Bà Clinton, bà Rice, hay ông Colin Powell trước kia có nhắc hay không nhắc các nhân viên của mình cũng thế thôi.
Như thế thì vấn đề Wikileaks cứ tưởng là quan trọng nhưng thực chất chẳng là cái gì quan trọng cả. Nó chỉ là chuyện trái núi đẻ con chuột. Dư luận thế giới mua vui cũng được một vài trống canh. Giả như trái núi đẻ ra con cọp thì cũng còn được bộ da để may áo khoác cho các bà quyền quí, đẻ ra con voi còn được cặp ngà để chưng trong phòng khách của các đại gia, đẻ ra con trâu được bộ da bưng trống, đẻ ra con chuột nhưng chuột đồng miền Tây Nam Bộ, dăm ba chú tý đem rôti với xị đế còn đem lại được thú vui lúc chiều về cho bác nông phu qua một ngày lam lũ vất vả. Nhưng đẻ ra con chuột nhắt thì phải mất công đập chết quẳng xuống sông cho nó đi chầu Hà Bá. Trong thế kỷ qua, có hơn bốn ngàn sáu trăm người trẻ, trong đó có cặp Clinton Hillary, được gởi tới đại học Oxford, Anh Quốc, để được truyền thụ giáo lý (indoctrinate) chủ nghĩa Xã Hội và Nhà Nước Toàn Cầu (World Government). Không lý công ăn học như vậy mà chỉ sáng chế ra được ba cái trò trái núi đẻ chuột nhắt này thôi hay sao?
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
Rất nhiều người trong nước từng khẳng định rằng họ không chống Đảng, họ luôn kính yêu Bác Hồ, họ vẫn chỉ biết cờ đỏ sao vàng, họ vẫn chỉ chống Trung Quốc xâm lược Biển Đông, họ vẫn chỉ chống những bất công, bất cập, bất hợp lý trong xã hội hiện nay, họ vẫn chỉ chống những sai trái của hệ thống, những biểu hiện tiêu cực của chế độ, những quan tham và lãnh đạo rất tồi tệ. Thế nhưng họ vẫn bị khép tội "phản động", "chống đối chính quyền", bị bắt, bị tù tội !

Cù Huy Hà Vũ: “Tôi không chống Đảng”

Ảnh của TTXVN cho thấy ông Cù Huy Hà Vũ đang đứng trước tòa phúc thẩm xử ông tội Tuyên truyền chống Nhà nước XHCN hôm 02/08/211.Trong phiên tòa phúc thẩm, Cù Huy Hà Vũ nói: “Tôi không chống đối Đảng cộng sản Việt Nam…” Hình: CHHV tại phiên phúc thẩm tháng 8, 2011.
Lời TG: Mạng sống của Đại úy Nguyễn Hữu Cầu, vị Sĩ Quan QLVNCH không quan trọng bằng mạng sống của con đẻ của Cù Huy Cận:“Bộ trưởng Bộ Canh nông” trong “Chính phủ liên hiệp lâm thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa”, do Hồ Chí Minh đứng đầu -” Ủy viên Ban thanh tra đặc biệt của Chính phủ” (Cộng sản) – “Thứ trưởng Bộ Văn hóa – Bộ trưởng đặc trách Văn hóa Thông tin” trực thuộc “Hội đồng Bộ trưởng” trong “Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” và “Cộng Hòa xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam – “Chủ tịch Ủy ban Trung ương Liên hiệp các Văn học nghệ thuật Việt Nam (Cộng sản) – Đại biểu Quốc hội khóa I, II, và VII”. 
Câu nói trên, ở tựa đề của bài viết này, là do chính miệng Cù Huy Hà Vũ đã nói ra, và đã được BBC Tiếng Việt đăng tải:
Cù Huy Hà Vũ: Tôi không chống Đảng. Cập nhật: 06:38 GMT - thứ ba, 2 tháng 8, 2011.-
“Phát biểu tại tòa, ông Hà Vũ khẳng định ông không có tội và ông không chống lại Đảng Cộng sản.”
Với bài viết này, người viết xin quý độc giả hãy đọc lại bài: “Giống Như Con Bò Tót Húc Vào Mảnh Vải Đỏ” của Nhà Văn và là Bình Luận gia Duyên Lãng Hà Tiến Nhất. Xin trích đoạn lại như sau:
“… quan trọng hơn, ở thời điểm bây giờ, theo tôi, nói chống Cộng là nói chống cái không có, hay đúng hơn, cái không còn hiện hữu nữa…Cái gọi là “chống Cộng” bao gồm hai nội dung chính: một, chống lại chủ thuyết Cộng sản (chủ yếu là chủ nghĩa Marx và chủ nghĩa Lenin); và hai, chống lại chế độ Cộng sản. Với cả hai nội dung ấy, trước năm 1975, nói chống Cộng: Được; trước năm 1990, nói chống Cộng: Được. Nhưng sau năm 1991, nói chống Cộng là nói một điều thừa thãi, thậm chí, vô duyên. Và có hại.”
“Đối với riêng tôi, khi phê phán chính quyền trong nước, tôi không nghĩ là tôi chống Cộng. TÔI CHỈ CHỐNG LẠI ĐỘC TÀI.”
“  … tôi không thích chữ “chống”. “Chống”, trong tiếng Việt … thường gợi lên hai ấn tượng chính: một, gắn liền với tổ chức, và hai, có tính chất bạo động. Tôi không thích cả hai. Với bạo động, tôi tuyệt đối không thích. Với tổ chức, tôi không thích ở trong “đội ngũ”, dù lâu dài hay tạm thời, chính thức hay không chính thức…. tôi chỉ thích đứng một mình. Khi phê phán bất cứ điều gì, tôi chỉ đứng từ góc độ một người trí thức; mà trí thức, tự bản chất, nói theo Edward W. Said, là kẻ lưu vong, nghĩa là, nói cách khác, một mình. Viết, tôi chỉ nhân danh chính mình và những gì mình tin là đúng. “Lực lượng” của tôi chỉ có sách vở và kinh nghiệm, kiến thức và lý trí, lương tâm và lương thức. Còn phương tiện, trước, với cây bút; sau, với bàn phím: Ở cả hai nơi, tôi chỉ có chữ.”
Ông NHQ (Nguyễn Hưng Quốc) nói ông chỉ viết những gì mình tin là đúng. Dưới đây chúng tôi sẽ thử phân tích những điểm ông tin và viết ra xem đúng ở chỗ nào và không đúng ở chỗ nào. Ý kiến của tôi có thể là chủ quan. Tôi không bao giờ dám độc quyền chân lý. Giữa quan điểm của ông NHQ và nhận định của tôi, sự thật nằm ở chỗ nào, đó là sự đánh giá khách quan và vô tư của bạn đọc.
Chúng tôi sẽ nhận định về các vấn đề sau đây trong quan điểm của ông NHQ.
1.      Cộng sản VN đã chết?
2.      Chủ nghĩa CS cải lương tại VN.
3.      Con bò tót húc mảnh vải đỏ.
1.  Cộng sản VN đã chết?
Ông NHQ viết: ở thời điểm bây giờ, theo tôi, nói chống Cộng là nói chống cái không có, hay đúng hơn, cái không còn hiện hữu nữa. Đúng thế, chúng ta chẳng bao giờ nên tốn công, tốn của, tốn thì giờ để chống cái không có. Nhưng vấn đề đặt ra là hiện tại CSVN còn hiện hữu hay không? Nói khác đi mà vẫn không sợ sai lầm, ý của ông NHQ là CS đã chết. Theo ông Quốc, CS đã chết thật từ sau năm 1991, và chết về cả hai mặt: chủ thuyết (Marxist doctrine) lẫn chế độ (Communist regime.) Năm 1991 các chế độ CS và chủ nghĩa CS tại Liên Sô và các nước Đông Âu đã chết. Ông NHQ nói đúng, nhưng chỉ đúng đối với CS Liên Sô và các nước tại Đông Âu mà thôi. Còn đối với CSVN thì không thể nói thế được. Thực tế,tại VN sau năm 1991, CS vẫn còn sống, nhưng nó tồn tại không hoàn toàn là Marxist-Leninnist. Về tư tưởng, nó cải lương lý thuyết. Về hành động, nó thay đổi chế độ từ xấu đến tồi tệ để giữ vững quyền lực.
Xin nêu ra 3 dẫn chứng sau đây để chứng minh CSVN còn sống:
-  Thứ nhất, đảng cầm quyền tại VN hiện nay vẫn xưng danh là đảng CSVN.
-  Thứ hai, đảng CS với Bộ Chính Trị gồm 16 tên đầu sỏ vẫn còn ngồi đấy cai trị đất nước cùng với toàn bộ guồng máy chính quyền, quân đội, và công an.
-  Thứ ba, Hiến Pháp VN vẫn viết rất rõ ràng: Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác – Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh,là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”
*Trên đây, là những phân tích của tác giả Duyên Lãng Hà Tiến Nhất về những lời  tuyên bố: “Tôi không chống Cộng…”.
Và để trở lại với Cù Huy Hà Vũ, người đang được các báo chí ngoại quốc và đặc biệt, là được nhiều người Việt Nam lên tiếng bênh vực. Bênh vực cho một người đã công khai như BBC Tiếng Việt đã đăng tin:“ông Hà Vũ khẳng định ông không chống lại Đảng Cộng sản.”
Và vì để “Phải dò cho tới ngọn nguồn lạch sông” (Kiều), nên chúng tôi phải tìm lại những gì mà Cù Huy Hà Vũ đã làm từ trước, bắt đầu  như sau:
- Ứng cử chức Bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin:
Năm 2006 Cù Huy Hà Vũ  đã nộp đơn tự ứng cử chức Bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin.
Trong những  cuộc trả lời phỏng vấn, Cù Huy Hà Vũ cho rằng chẳng có lý do gì mà việc ứng cử của ông không thành công. Theo lời của CHHV, thì không khí dân chủ còn quá ít ở Việt Nam và mọi người chưa quen với những việc thế này, do đó dù lần này không trúng cử thì năm sau ông vẫn tiếp tục vì tin rằng việc làm này là có lý, đồng thời tuyên bố sẽ không lùi bước. Kết quả, việc ứng cử chức Bộ trưởng của Cù Huy Hà Vũ đã không thành công.
- Tranh cử Đại biểu Quốc hội:
Năm 2007, Cù Huy Hà Vũ từng tranh cử “Đại biểu Quốc hội” với tư cách “ứng viên độc lập”, nhưng bị loại ngay từ vòng “lấy ý kiến cử tri của tổ dân phố”.
Với những sự kiện đã chứng minh một cách rõ ràng như thế, thì có phải những người đã và đang lên tiếng “tuyệt thực vì Cù Huy Hà Vũ”, là họ ủng hộ, hoặc cùng một lập trường như chính Cù Huy Hà Vũ đã khẳng định: “Không chống đảng Cộng sản” ?
Ngoài ra, những người đã và đang lên tiếng ủng hộ Cù Huy Hà Vũ, thì chính họ cũng đã công khai rằng: họ ủng hộ và tranh đấu, để Cù Huy Hà Vũ được làm “Bộ trưởng Thông tin Văn hóa” và “Đại biểu Quốc hội” của đảng Cộng sản Hà Nội, và tất nhiên, họ cũng“Không chống Cộng sản”như Cù Huy Hà Vũ.
Về hoàn cảnh hiện tại của Cù Huy Hà Vũ, thì người viết không biết đâu là chân, là giả. Bởi những gì do đảng Cộng sản Hà Nội đưa ra, thì khó có thể tin; nhưng những gì mà gia đình của một công thần của chế độ Cộng sản: “Bộ trưởng Cù Huy Cận” đưa ra, thì lại càng khó tin hơn nữa. Và đây là những “thành tích cách mạng” (Cộng sản) của bố đẻ của Cù Huy Hà Vũ:Cù Huy Cận, bố đẻ của Cù Huy Hà Vũ, công thần của đảng Cộng Sản Việt Nam, gọi tắt là Việt Cộng.
- Tháng 8 năm 1945, Cù Huy Cận là một trong ba thành viên của phái đoàn “Chính phủ Lâm thời “(gồm Nguyễn Lương Bằng, Trần Huy Liệu và Cù Huy Cận) đi vào kinh đô Huế để tiếp nhận lễ thoái vị của Vua Bảo Đại.
Sau “Cách mạng tháng tám”, khi mới 26 tuổi, đã là Bộ trưởng Bộ Canh nông trong “Chính phủ liên hiệp lâm thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa”, do Hồ Chí Minh đứng đầu.
Trong những năm 1945-1946, là “Ủy viên Ban thanh tra đặc biệt của Chính phủ” (Cộng sản).
Sau này từng làm “Thứ trưởng Bộ Văn hóa – Bộ trưởng đặc trách Văn hóa Thông tin” trực thuộc “Hội đồng Bộ trưởng” trong “Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” và “Cộng Hòa xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”.
Từ 1984,  là “Chủ tịch Ủy ban Trung ương Liên hiệp các Văn học nghệ thuật Việt Nam (Cộng sản) – Đại biểu Quốc hội khóa I, II, và VII”.
Tháng 6 năm 2001, đảng Cộng sản Hà Nội ca tụng: “Cù Huy Cận được bầu làm “Viện sĩ Viện Hàn Lâm Thế giới”. (Không biết những ai bầu).
Cù Huy Cận chết vào ngày 19 tháng 02 năm 2005 tại Hà Nội.
Với những “chức” to lớn của Cù Huy Cận là  như thế, thì Cù Huy Hà Vũ đã khẳng định “Tôi không chống lại đảng Cộng sản” là đúng với “tinh thần cách mạng Cộng sản”. Bởi vì, làm sao Cù Huy Hà Vũ “chống lại” chính bố đẻ của mình. Xin các “ngài” học rộng, chữ nghĩa bề bề, hãy nhớ cho khi Cù Huy Hà Vũ đã dùng hai chữ “chống lại” khác với một chữ “chống”. Đừng giả vờ ngây thơ…
Về việc Cù Huy Hà Vũ “Ứng cử chức bộ trưởng văn hóa Thông tin”, theo người viết, thì Cù Huy Hà Vũ đã từng “học Luật” tại Pháp, đã được tự do vào hệ thống Internet, để tìm hiểu các thể chế của các nước dân chủ tự do ở Âu- Mỹ, hoặc nói ngay tại nước Pháp, thì làm sao Cù Huy Hà Vũ không biết: Những chức Bộ trưởng của các Bộ, đều do Thủ tướng Chính phủ bổ nhiệm, chứ không có một ai tự ra “ứng cử” cả. Như vậy, có phải chăng, Cù Huy Hà Vũ sang Pháp, là không phải để học về Luật, mà “học” về những ngành chuyên môn khác???
Tại sao những người lên tiếng ủng hộ cho Cù Huy Hà Vũ:
Điều này, chúng ta cần phải nhớ lại những năm trước đây, khi Nguyễn Hộ, một đảng viên Cộng sản kỳ cựu, với câu nói sắt máu, ác độc để đời:
“Sau chiến thắng: Nhà của ngụy ta ở, vợ của ngụy ta lấy, con của ngụy, ta bắt làm nô lệ”.
Và Nguyễn Hộ đã được đảng Cộng sản Hà Nội chỉ thị, nên đã lên tiếng:
“Tôi đã thủ sẵn lựu đạn trong nhà tôi. Nhà của Nguyễn Hộ cũng là mồ chôn của Nguyễn Hộ, và cũng là mồ chôn của Đảng cộng sản Việt Nam”.
Thế nhưng, sau những lời “tuyên bố nẩy lửa” này, thì đã có một “lực lượng hùng hậu”, có vô số người tranh giành nhau có mỗi Nguyễn Hộ, và qua cái gọi là “Đại hội Liên kết trong ngoài” người ta đã tung hô Nguyễn Hộ lên làm “Minh chủ”; nhưng rồi sau đó, cũng chính Nguyễn Hộ đã thẳng tay tạt vào mặt của mấy “nhà dân chủ” này bằng những gáo nước lạnh đến kinh hồn. Các”ngài” chắc chưa quên chứ ???
Những điều này, đã chứng tỏ cho mọi người thấy rằng: các “nhà dân chủ”, các “nhà tranh đấu” kiểu này, chỉ lên tiếng tung hô những đảng viên và con cháu của  đảng viên Cộng sản kỳ cựu, và chỉ theo đuôi của ngoại nhân, là những thế lực đã và đang lên tiếng, chỉ vì quyền lợi của chính họ mà thôi.
Ngoài ra, cũng xin các “ngài” hãy nhớ cho: Vụ án Tết Mậu Thân, 1968, với hơn 6.000 đồng bào vô tội đã chết một cách đau đớn, với những hình ảnh kinh hoàng như cả thế giới đều thấy. Thế nhưng, chẳng có một tổ chức “quốc tế” nào chịu ghé mắt tới, trong suốt mấy chục năm qua. Đừng vọng ngoại.
Có thể có nhiều Sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đã và đang còn ở trong tù thật:
Người viết vẫn thường theo dõi những tin tức về những tù nhân trong các nhà tù của chế độ Cộng sản Hà Nội. Vì thế, người viết đã đọc được những tin tức về Đại úy Nguyễn Hữu Cầu, là người đã ở tù lâu nhất, hiện nay vẫn còn ở trong tù. Tuy nhiên, người viết không biết rõ ràng về vụ án của Đại úy Nguyễn Hữu Cầu, nhưng theo các bài báo, thì nếu quả thật, mọi sự đều đúng như những bản tin ấy, thì cảnh ngộ của Đại úy Nguyễn Hữu Cầu, một vị Sĩ Quan của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đã một thời cầm súng, trên mọi bước đường gian lao, nguy hiểm, để bảo vệ đồng bào, ngăn chặn đoàn quân xâm lăng của Cộng sản Bắc Việt, thì mới cần cho mọi người phải lên tiếng, lên tiếng một cách mạnh mẽ, hầu cứu Đại úy Nguyễn Hữu Cầu trước khi quá muộn!
Nhưng lạ thay, vì những người đã và đang kêu gọi và “tuyệt thực cho Cù Huy Hà Vũ”, thì lại không lên tiếng cho Đại úy Nguyễn Hữu Cầu. Điều ấy, có phải chăng, đã cho mọi người hiểu rằng: Mạng sống của Đại úy Nguyễn Hữu Cầu, vị Sĩ Quan QLVNCH không quan trọng bằng mạng sống của con đẻ của Cù Huy Cận:“Bộ trưởng Bộ Canh nông” trong “Chính phủ liên hiệp lâm thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa”, do Hồ Chí Minh đứng đầu -” Ủy viên Ban thanh tra đặc biệt của Chính phủ” (Cộng sản) – “Thứ trưởng Bộ Văn hóa – Bộ trưởng đặc trách Văn hóa Thông tin” trực thuộc “Hội đồng Bộ trưởng” trong “Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” và “Cộng Hòa xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam – “Chủ tịch Ủy ban Trung ương Liên hiệp các Văn học nghệ thuật Việt Nam (Cộng sản) – Đại biểu Quốc hội khóa I, II, và VII”.
Và, vì nếu Đại úy Nguyễn Hữu Cầu có được ra tù, thì cũng như bao nhiêu cựu tù “cải tạo” của QLVNCH  khác, cũng không bao giờ được làm “Bộ trưởng Thông tin Văn hóa” như “Ứng viên” Cù Huy Hà Vũ, thì làm gì có được chút xơ múi gì đâu.
Vậy thì, chi bằng, cứ lên tiếng “tuyệt thực cho Cù Huy Hà Vũ” để biết đâu mai kia, khi Cù Huy Hà Vũ được lên ngôi như bố đẻ là Cù Huy Cận, thì những người từng theo hầu “điếu đóm” cho Cù Huy Hà Vũ mới có được những cơ may, mà hưởng ơn mưa móc!
Cuối cùng, người viết muốn nói với các “ngài”, là đừng lo cho Cù Huy Hà Vũ “sẽ chết”. Vì như chính Hòa thượng Thích Quảng Độ, người đang đứng đầu của “Khối Ấn Quang” đã từng nói:
“Ông ấy là là con giòng cháu giống, chứ không phải như người phàm phu tục tử như người khác. Thân phụ ông là ông CùHuy Cận một nhà thơ lớn thời tiền chiến đồng thời lại là khai quốc công thần của chế độ Cộng sản hiện nay… ông ấy là một người giòng giống cách mạng…”.
Xin quý vị nhớ cho: Chính HT Thích Quảng Độ, mà còn nói Cù Huy Hà Vũ “không phải như người phàm phu tục tử như người khác”. Nghĩa là đã thoát tục, đã là “thánh nhân” rồi, và  ”Thân phụ ông là ông Cù Huy Cận một nhà thơ lớn thời tiền chiến đồng thời lại là khai quốc công thần của chế độ Cộng sản hiện nay… ông ấy là một người giòng giống cách mạng…”.
Như thế, thì đảng Cộng sản Hà Nội, làm sao mà dám để cho Cù Huy Hà Vũ chết cho được chứ.
Vậy thì các “ngài” hãy yên chí lớn: Hãy cứ ngồi hay nằm, hoặc ngủ yên trong những chiếc tháp ngà, vì biết đâu, có thể một ngày nào đó, sẽ được những “giọt nước cành Dương”… toong… toong… rơi xuống. Tha hồ mà “hưởng”!
Paris, 19/6/2013
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
question mark

Cây gậy của Chính phủ

Vấn đề hóa ra không phải ở cây gậy, mà là tư duy của người cầm gậy

Thủ tướng Chính phủ vừa ban hành một chỉ thị về tăng cường thực hành tiết kiệm, chống lãng phí trong quản lý, khai thác, sử dụng tài nguyên, vốn, tài sản và lao động.
Các diện tích đất đai, mặt nước sử dụng không đúng quy định pháp luật; sử dụng đất sai quy hoạch, lãng phí, kém hiệu quả, bỏ hoang hóa và đất lấn chiếm trái quy định sẽ phải bị thu hồi. Những cán bộ, lao động có hành vi không tiết kiệm, gây lãng phí sẽ bị miễn nhiệm hoặc chấm dứt hợp đồng lao động. Những trường hợp trả lương, thưởng không đúng đối tượng, không gắn với năng suất lao động và kết quả sản xuất kinh doanh sẽ bị xử lý kiên quyết…
Không nói cũng biết dư luận ngay lập tức đã tán đồng với chỉ thị mang tính chất “cây gậy” này như thế nào, bởi tình trạng lãng phí từ kỳ họp này đến kỳ họp khác, liên tục được nhắc tới trên nghị trường hoặc như một “kẻ thù nội xâm”, hoặc liền kèm với tính chất “vô tội vạ” và từ lâu đã trở thành một loại “bức xúc xã hội”.
Tháng 10-2012, ĐBQH Lê Như Tiến đã có một bài phát biểu cực kỳ thẳng thắn về lãng phí, như một thứ mà ông gọi là “quốc nạn”. Từ “hàng trăm nghìn luận án tiến sĩ, đề tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia, cấp nhà nước đóng bìa cứng hoành tráng, xếp ngăn nắp như vật trang trí trong các viện nghiên cứu. Chưa đầy 1/3 kết quả được áp dụng vào thực tế”. Cho đến “Bao nhiêu xi măng sắt thép đang nằm ế ẩm dãi dầu trong các kho bãi chờ lưu thông. Rồi đất sản xuất bị hoang hóa nhiều năm nay. Hàng trăm ngàn tỷ lẽ ra được sinh sôi từ đất thì lại lãng phí chôn vùi ở trong đất”.
Hôm nay, ngay bên cạnh bản tin chỉ thị của Thủ tướng được ban hành, người dân có thể nhìn thấy lãng phí ngổn ngang khắp nơi. Ở Thủ đô, một sân vận động cấp huyện với chi phí 200 tỷ đồng chỉ để sở, ngành giao lưu vài buổi mỗi năm. Ở đầu tàu kinh tế TP HCM, một cảng biển ngàn tỷ “đắp chiếu” vì đầu tư thiếu đồng bộ. Một cảng khác, cũng là loại cảng ngàn tỷ, thì phải đi đò để vào. Ở tỉnh miệt biển Cà Mau, cảng biển trăm tỷ Năm Căn đìu hiu, hoang phế, không một bóng tàu…
Từ gần 10 năm trước, Luật thực hành tiết kiệm chống lãng phí được ban hành trong sự kỳ vọng của dư luận như một cây gậy đối với những hành vi về sự nghiêm trọng, chẳng mấy thua kém quốc nạn tham nhũng. Nhưng từ bấy, như ĐBQH Lê Như Tiến nói “lãng phí chỉ được xem là khuyết điểm… Hầu như chưa có ai bị đưa ra xét xử vì hành vi lãng phí”.
Vấn đề hóa ra không phải ở cây gậy, mà là tư duy của người cầm gậy.
Vì vậy, với chỉ thị tăng cường chống lãng phí của Thủ tướng ngày hôm nay, người dân một lần nữa kỳ vọng nó không chỉ có ý nghĩa như là một cây gậy, mà còn thể hiện thái độ cương quyết của người cầm gậy với những địa chỉ của lãng phí mà bằng mắt thường, người dân có thể nhìn thấy hàng ngày.Châu Xuân Nguyễn

Nhiều “đại gia ngân hàng” bán hết tài sản cũng không thể trả hết nợ

Tiếng là “đại gia ngân hàng” nhưng nếu tính thẳng thắn ra chắc chắn nhiều đại gia dù có bán hết tài sản đi cũng không thể trả hết nợ tại các ngân hàng – T.S Lê Xuân Nghĩa thẳng thắn nói.T.S Lê Xuân Nghĩa cho biết quyết tâm của Chính phủ trong việc ngăn chặn tình trạng lũng đoạn tại ngân hàng: Đồng tiền đầu tư vào ngân hàng phải là đồng “tiền sạch” 12 đời (đời - đi qua 1 chủ sở hữu).
Theo nguyên phó Chủ tịch Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia – ông Lê Xuân Nghĩa, tình trạng lũng đoạn tại các ngân hàng đã được Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc Gia chỉ ra và báo cáo lên Thủ tướng Chính phủ cách đây 2 năm.
Quy định của luật hiện hành thì cá nhân và những người liên quan không được phép sở hữu quá 20% tổng số cổ phần tại một tổ chức tín dụng, nhưng trên thực tế có những người sở hữu lên đến 50% thậm chí 60%.
Ông Nghĩa châm biếm rằng, đó là ngân hàng của “choa” (tao) chứ không phải ngân hàng của cộng đồng, nhân dân, ngân hàng của đất nước.
Chính vì thế chỉ ở Việt Nam mới có chuyện mẹ làm chủ tịch HĐQT, con gái làm tổng giám đốc, con trai làm phó tổng giám đốc… Việc này đã diễn ra trong vòng nhiều năm, nó như một góc xa lạ đối với thị trường tài chính quốc tế.
Trước đây, chúng tôi (Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia) đã cảnh báo đây được xem là nguy cơ lớn nhất đe dọa đến an ninh của hệ thống tài chính tại Việt Nam.
“Vĩnh viễn chúng ta không thể xóa được nợ xấu, hệ thống ngân hàng không thể lành mạnh nếu điều này không được chấm dứt. Bởi lẽ, ngay từ đầu việc người góp vốn đã không minh bạch” – ông Nghĩa nói.

Tiền ở đâu ra?

Về tỷ lệ sở hữu là thế. Nhưng ông Nghĩa cũng đặt câu hỏi: Tiền đâu để những cá nhân đó có thể sở hữu số cổ phần đó?
Cách đây vài năm NHNN có hàng loạt các yêu cầu về tăng vốn từ 500 tỷ đồng lên 1.000 tỷ đồng, rồi từ 1.000 tỷ đồng lên 3.000 tỷ đồng trong một thời gian rất ngắn.
Giả sử, một cá nhân đang sở hữu 30% cổ phần tại một ngân hàng có vốn điều lệ là 1.000 tỷ đồng, thì khi ngân hàng đó tăng vốn điều lệ lên mức 3.000 tỷ đồng, cá nhân đó muốn duy trì tỷ lệ sở hữu của mình thì đồng nghĩa với việc phải có thêm 1.000 tỷ đồng để đóng vào.
Số tiền trên là quá lớn đối với một cá nhân cộng thêm thời gian để có được số tiền đó lại rất ngắn.
Do đó, hầu hết các cá nhân này buộc phải “lao” vào sử dụng tất cả các công cụ tài chính để "biến" tiền gửi của dân cư thành tiền của mình.
nganhang-bandoc-giaoduc-vietnam1.jpg
Cũng dễ hiểu vì sở hữu ngân hàng sẽ đem lại lợi nhuận rất cao nên ít có ai bỏ lỡ cơ hội này. Thống kê cho thấy, lợi nhuận cao nhất rơi vào khoảng 33%/năm.
Ông Nghĩa chỉ ra cách kiếm tiền để góp vào duy trì tỷ lệ sở hữu của những cá nhân sở hữu tại các ngân hàng (tạm gọi là “đại gia ngân hàng”) cụ thể như sau: thông thường là họ sẽ lập ra các công ty con và dùng chính công ty con này để phát hành trái phiếu lấy tiền về đầu tư vào ngân hàng của mình đang sở hữu hoặc các ngân hàng khác; sau đó lấy chính số cổ phiếu tại ngân hàng mà mình nắm cổ phần về cầm cố vay vốn ngay tại ngân hàng của mình và lấy số tiền cầm cố được này đi trả nợ trái phiếu.
Tiếng là “đại gia ngân hàng” nhưng nếu tính thẳng thắn ra chắc chắn nhiều đại gia dù có bán hết tài sản đi cũng không thể trả hết nợ tại các ngân hàng – ông Nghĩa thẳng thắn nói.
Bởi lẽ, vòng quay của trái phiếu ra cổ phiếu, rồi từ cổ phiếu thành tín dụng và từ tín dụng trả trở lại cho trái phiếu thời gian quá ngắn.
Thời gian đó chưa đủ để cổ phiếu đó sinh lời để trả lại tiền cho trái phiếu. Chính vì thế nợ xấu của các “đại gia ngân hàng” tại các ngân hàng là tương đối lớn.

Tiền phải "sạch" 12 đời

Thủ tướng Chính phủ cũng đã rất bức xúc về tình trạng này và yêu cầu phải làm rõ vấn đề, đồng tiền đầu tư vào ngân hàng phải là đồng “tiền sạch” 12 đời (điều tra nguồn gốc 12 đời), trước mắt hãy chứng minh được đó là đồng “tiền sạch” 3 đời, ông Nghĩa cho biết.
Ông Nghĩa cho rằng, việc chống thao túng sẽ tiếp tục được Chính phủ làm quyết liệt và dứt khoát phải làm sớm để làm trong sạch hệ thống ngân hàng.
Tuy nhiên, để đảm bảo không gây xáo trộn hệ thống thì cách thức xử lý có thể khác. Chẳng hạn giao cho ngân hàng nhà nước xử lý hành chính, ép giảm tỷ lệ xuống đúng như quy định, tịch thu số cổ phần dư thừa xung công quỹ…

Hoa Kỳ và đồng minh

Chẳng nên chống Mỹ mà cũng đừng vội phục Mỹ
Thứ Ba mùng bảy này, khi hội kiến tổng thống Hoa Kỳ, hiển nhiên tổng thống Nam Hàn là bà Phác Cận Huệ đã nhớ đến một quy luật về đối sách của nước Mỹ: thêm bạn bớt thù. Với hậu quả là bạn thù gì đều thấy ngại... Ngẫu nhiên lý thú, ngày này cũng là kỷ niệm trận Ðiện Biên Phủ năm 1954 của “phe chiến thắng”!
Hoa Kỳ có một quy luật bất thành văn về đối ngoại. Bất thành văn vì chẳng ghi trong Hiến pháp hay các pho sách hàn lâm của nhiều đời về chiến lược an ninh.
Ðó là sau khi bảo vệ được sự vẹn toàn của một lãnh thổ phì nhiêu, vuông vức mênh mông, rồi kiểm soát được hai đại dương ở hai hướng Ðông Tây, ai lên lãnh đạo cũng đều trước sau đảm bảo là không cường quốc nào trên địa cầu có thể thách đố hay uy hiếp quyền lợi của nước Mỹ. Muốn vậy, Hoa Kỳ phải có sức mạnh quân sự khả dĩ can thiệp được ở mọi nơi. Mà đó chỉ là phần tiêu cực. Phần tích cực là chánh sách kết ước với đủ loại đồng minh bằng kinh tế, ngoại giao và quân sự để bớt hao tốn công sức.
Mặt trái đầy tính chất thực tiễn của chánh sách kết ước đó là không cho phép hình thành những liên minh có thể đe dọa chiến lược và quyền lợi Hoa Kỳ. Ði vào vận hành trong một thế giới nhiều thay đổi là sự biến hóa vô lường, hay sự lật lọng vô đạo, ngược với lý tưởng của nước Mỹ.
Trên mặt địa cầu, đại lục địa Âu Á tiếp cận với Trung Ðông, Phi Châu và Úc Châu, là khu vực rộng lớn, đa diện và phức tạp, nơi duy nhất mà một đại cường có thể xuất hiện với tiềm năng trở thành đối thủ của Hoa Kỳ. Nôm na cho dễ nhớ có bốn nước là Ðức, Nga, Trung Quốc và Nhật. Chung quanh là một chuỗi quốc gia hạng nhì, có mối hiềm khích hay lo ngại về các lân bang. Chính là loại mâu thuẫn địa phương ấy được Hoa Kỳ vận dụng để hoàn thành mục tiêu của mình.
Xin rất sơ lược nhắc lại các trường hợp tiêu biểu về mâu thuẫn này: Pháp và Ðức, Nga và Ðức, Georgia với Nga, Turkey với Nga, Israel với khối Á Rập, Saudi Arabia và Iran, Iran với Iraq, Jordan với ba lân bang Israel, Syria, Iraq, hai hệ phái Sunni và Shia trong khối Hồi Giáo, Pakistan với Ấn Ðộ, Mông Cổ giữa Nga và Trung Quốc, Thái Lan với Trung Quốc, Miến Ðiện và Việt Nam, Nam Hàn bên Bắc Hàn, Trung Quốc và Nhật Bản, Ðài Loan với Trung Quốc, Úc với Nam Dương (Indonesia) và Trung Quốc, v.v...
Nói cho đơn giản - nên sai - đấy là chuyện “chia để mà trị”.
Hoa Kỳ khỏi cần chia vì các nước trên đã sẵn chia rẽ và không khắc phục nổi mâu thuẫn riêng. Mà hầu như nước nào cũng cần đến Mỹ để giải quyết nhu cầu của họ. Hoa Kỳ thì cần thêm bạn bớt thù nên kết ước với mọi phe. Lâu lâu thì đổi để khi nào nước Mỹ cũng giữ thế thượng phong.
Thuần về lý trí, Hoa Kỳ có cách hành xử như một đế quốc nhưng không là đế quốc theo lối nhìn thông tục và tiêu cực.
Trong nỗ lực mở vòng giao kết, nước Mỹ không có chánh sách xâm chiếm và khai thác như các đế quốc thời “hiện đại”, từ thế kỷ 15 đến sau này. Hoa Kỳ đề cao tự do và phát huy phong cách làm ăn như Mỹ, để xứ nào cũng thấy có lời khi kết ước với Hoa Kỳ. Mối lợi của họ có thể là kinh tế, ngoại giao hay an ninh, nhưng là loại mục tiêu đồng quy, cùng hướng vào điểm chính là quyền lợi của Hoa Kỳ. Mặt lý tưởng của chiến lược đó là những giá trị tinh thần của tự do kinh tế, chính trị dân chủ và cởi mở xã hội theo hướng đa nguyên.
Nhưng lâu lâu nước Mỹ lại đổi ý vì những chuyển biến trong tương quan quyền lợi.
Hoa Kỳ có thể đề cao dân chủ mà lại liên minh với Liên Bang Xô Viết để chống Ðức Quốc Xã trong Thế Chiến II. Sau Thế Chiến II, nước Mỹ cổ xúy phong trào giải thực để xóa bỏ chế độ thực dân của Âu Châu, nhưng lại ủng hộ Âu Châu khi Liên Xô bành trướng thời Chiến Tranh Lạnh và yểm trợ các chế độ độc tài. Hoa Kỳ có thể cùng Pháp be bờ chống cộng, nhưng ngồi trên đôi tay khi Trung Cộng yểm trợ Bắc Việt trong trận Ðiện Biên Phủ 1954. Nghi ngờ Ngô Ðình Diệm là người của Pháp xong lại đề cao ông Diệm là anh hùng chống cộng Á Châu, rồi Kennedy cũng lật ông Diệm...
Trước đó, nước Mỹ là đồng minh của Trung Hoa Dân Quốc, mà bỏ rơi Trung Hoa Quốc dân đảng trong nội chiến quốc-cộng tại Hoa Lục. Mà sau này cũng vậy, khi giải vây Trung Cộng để làm suy yếu Liên Xô thì Mỹ sẵn sàng cho Ðài Loan hay Việt Nam Cộng Hòa vào loại “trương mục lời lỗ” - xóa sổ cho tiện việc sổ sách của một chiến lược lớn lao và quan trọng hơn... Nóng hổi là việc dẹp bỏ phe Sunni tại Iraq hay Taliban tại Afghanistan xong thì Mỹ có thể lại đàm phán với hai đối thủ cũ và ồn ào công kích đồng minh là làm không nên chuyện, tham nhũng, hoặc lãnh tụ nằm trong sổ lương của CIA!
Một trong các động lực thay đổi này chính là nền dân chủ của Hoa Kỳ.
Từ một siêu cường có sức mạnh rất lớn qua lịch sử quá mỏng, dân Mỹ có sự hồn nhiên của trai trẻ. Họ thực tin vào định mệnh ưu việt của quốc gia, nghĩ rằng xứ nào cũng phải học gương Hoa Kỳ và việc gì nước Mỹ cũng thực hiện được. Tinh thần lạc quan đến độ chủ quan có thể dẫn họ đến sự kiêu mạn ngây thơ và nhất là máu nóng vội. Họ muốn chính quyền phải can thiệp ngay và sớm có kết quả trong nỗ lực kết ước trên thế giới.
Vì vậy, cả nước có thể ủng hộ việc can thiệp vào Việt Nam hoặc tấn công Iraq, nhưng đổi ý trong vòng bốn năm! Phản ứng của lòng dân là một mệnh lệnh trong bầu cử khiến lãnh đạo mà không lật lọng là mất lòng.
Nhưng cũng người dân lạc quan đó lại hốt hoảng khi gặp chấn động bất ngờ và lập tức phản ứng cũng thái quá như sự hồ hởi ban đầu. Vụ Nhật Bản tấn công Trân Châu Cảng năm 1941 hay vụ khủng bố 9-11 của al-Qaeda là hai thí dụ kinh hoàng nhất trong ký ức tập thể. Người tin vào sức mạnh vô biên của nước Mỹ đòi hỏi một cuộc tổng phản công rồi sau dăm ba năm thì hoài nghi thế giới bên ngoài và hết muốn Hoa Kỳ cáng đáng thiên hạ sự!
Cũng vậy, chấn động chính trị tại Bắc Phi được dán nhãn Mùa Xuân Á Rập và sự trỗi dậy tất yếu của phong trào dân chủ. Chế độ độc tài bị lật đổ mà cây dân chủ chưa mọc, chỉ có phong trào Hồi Giáo quá khích nổi lên xây dựng một chế độ độc tài thần quyền của đạo Hồi. Nếu tuột tay thì chơi trò khủng bố, và coi Mỹ là thủ phạm chính! Người ta tái diễn cuộc Cách mạng Iran năm 1979...
* * *
Tháng Tư vừa qua, người Việt nơi nơi đều nhớ đến biến cố 1.9.7.5 và ngậm ngùi hoặc hồ hởi về cái lẽ thắng bại oan uổng. Kẻ thắng hay người bại đều không đáng. Một trong nhiều lý do chứ không duy nhất lại là đối sách của Hoa Kỳ. Vào hay ra đều vì các động lực bất ngờ - và thay đổi.
Bài học ở đây là... không nên chống Mỹ.
Là siêu cường ở xa, Hoa Kỳ không có chủ đích xâm lược hoặc chiếm đóng Việt Nam theo lý luận có dụng ý kiểu Lenin hay Mao. Hoa Kỳ chỉ can thiệp và đổ quân vì tai nạn nội bộ của chính trường Mỹ, rồi khi đã vào thì sớm nghĩ đến ngày ra! Vì vậy, phục Mỹ hoặc phó thác sinh mệnh quốc gia cho chính trường Hoa Kỳ cũng là điều dại dột. Hay hơn cả có lẽ là phát huy những giá trị tinh thần đã làm nên sức mạnh của Hoa Kỳ cho sự thịnh vượng của chính mình. Nhưng cực kỳ thận trọng để không thành quân cờ trên bàn cờ của thiên hạ - rồi lại trông chờ vào việc nước Mỹ “chuyển trục” về Ðông Á.
Quá trễ rồi chăng?
Nguyễn Xuân Nghĩa / Người Việt

0 comments :

Post a Comment