--------> Sưu Tầm và Chia Sẻ Mọi Thứ

--------> Sưu Tầm và Chia Sẻ Mọi Thứ

Cô đơn lâu ngày...

Cô đơn lâu ngày, người ta có cảm giác rất khó để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Là mỗi ngày trôi qua, sáng đi học, chiều đi làm thêm, tối ở nhà ngồi ôm máy tính. Có khi ngẩn ngơ nhìn màn hình mấy phút mà không biết mình đang nghĩ gì, có khi mỉm cười mà không biết mình cười vì đâu.

Là thi thoảng café với bạn bè, là ngồi hàn huyên về những điều trong cuộc sống, đôi khi thở dài nói về chuyện tình yêu, nhưng rồi lại quên béng đi với những làn khói thuốc trong quán nhỏ, với xô bồ của thời gian, giống như mảnh tường vôi tróc vữa.

Là thích nằm ở nhà, mua một bịch bỏng ngô, lon coca rồi ngồi nhâm nhi mấy bộ phim Hàn sến sến. Là nằm cuộn tròn trong chăn đọc mấy cuốn tiểu thuyết diễm tình, lòng mơ tưởng về một chàng Hà Dĩ Thâm đầy khí chất, hay tưởng tượng mình là cô sinh viên Mạc Sênh đáng yêu trong “Bên nhau trọn đời”.

Là thấy vui hơn khi mỗi sáng tỉnh dậy thấy trời nắng đẹp, hay hát nghêu ngao trên đường mỗi ngày mưa bay. Là thích mua những cây hoa nhỏ về chăm bẵm, rồi mừng đến phát điên khi nhìn những bông li ti hé nở.

Là quên mất chuyện làm đẹp của con gái, quên mất kem dưỡng da, quên mất mascara, quên mất son đỏ, chỉ nhớ mua đôi ba cuốn sách. Thi thoảng lại muốn trổ tài bằng cách “sáng tạo” ra những món ăn mới rồi tá hỏa vì cháy khét hoặc có “vị hơi là lạ”.

Là suốt ngày lên Facebook, xem ảnh cưới của những đứa bạn học cấp 2, học cấp 3, học Đại học. Là nhìn những cặp đôi khoe ảnh đôi rồi có ý nghĩ xấu xa là “Sẽ block tất cả bọn chúng rồi bao giờ mình cưới thì lại add lại”.

Cô đơn lâu ngày, người ta thường nhớ về những mối quan hệ cũ, về ngày vẫn ở bên một “ai đó”, về ngày hạnh phúc len lỏi sâu tận trái tim khi nhận được một nụ hôn đầu tiên, về ngày mơ mộng trong những lời hứa để rồi lại chợt buồn khi thấy mọi thứ đã đổi thay.



Cô đơn lâu ngày, người ta nhạy cảm ơn, dễ khóc, dễ cười, dễ tủi thân, dễ xúc động hơn. Người ta tự làm rối mình trong những ý nghĩ phức tạp, để rồi xé to vấn đề ngỡ như chẳng có gì to tát cả.

Cô đơn lâu ngày, người ta thích bó mình trong một góc quen, hạn chế những cuộc gặp gỡ mới, những người mới, thận trọng hơn với những nỗi quan tâm, nhưng đến khi một mình thì lại khóc òa vì nghĩ mình đơn độc…

Cô đơn lâu ngày, người ta “hâm hâm” nhiều hơn một chút…
Theo Tiin

0 comments :

Post a Comment